Nhưng có một mùa mưa, dù cố tình chờ đợi rồi cũng bị nhấn chìm trong guồng quay của công việc, của lo toan tính toán của cuộc sống hàng ngày.
Để rồi khi xuất hiện nó vẫn bất chợt mang đến cảm giác thích thú, háo hức như lần đầu được thấy.
Đó là mưa chò chỉ.
Cái mùa mưa mà chắc chắn 100% cô lao công quét đường nào cũng ghét cay ghét đắng nhưng với bao người thì nó lại là mùa con người ta cho phép mình dành ra một chút thời gian ngắn ngủi để thả lỏng, để ngắm nhìn và hòa mình vào thiên nhiên.
Lần đầu tiên biết đến trái chò chỉ là hồi học sinh học năm lớp 7 thì phải, thông qua bài tìm kiếm mẫu vật mang về cho cô lấy điểm sinh học.
Hồi đó thích thú với trái chò nhỏ nhỏ bằng ngón tay cái, nhìn y như quả cầu đá.
Rồi lần đầu tiên được đứng giữa cơn mưa chò là năm lớp 11, một cách khá vô tình.
Cảm giác chỉ cần có một con gió thổi qua thôi là cứ như lạc vào xứ thần tiên vậy.
Một cơn mưa rào xuống. Mà nào đã chịu rơi xuống ngay đâu. Hai chiếc cánh làm chò cứ chao lượn trong không trung, tạo thành một tấm màn ảo diệu.
Đi chậm lại một chút, ngắm một trái chò rơi xuống thôi tự dưng thấy thời gian như dừng lại. Trong tai chỉ còn có mỗi âm thanh của cơn mưa chò.
Các giác quan được hoạt động hết công suất để tắm táp cho thỏa trong cơn mưa ấy.
Chò rơi hết xuống rồi lúc đó lại ngẩn ngơ. Cố mong chờ và hy vọng sẽ có một cơn mưa mới nhưng mọi thứ lại trở về quỹ đạo, vun vút và nhộn nhịp.
Hôm qua, vô tình nhật được hai quả chò đại tướng, lúc cầm lên thấy ươn ướt, rin rít, đưa lên mũi ngửi hóa ra là nhựa. Nhựa mới, thơm ơi là thơm. Lại hí hửng chuẩn bị kế hoạch đi ngang con đường cũ hàng ngày, để có thể bất chợt dính một trận mưa chò.....
Để rồi khi xuất hiện nó vẫn bất chợt mang đến cảm giác thích thú, háo hức như lần đầu được thấy.
Đó là mưa chò chỉ.
Cái mùa mưa mà chắc chắn 100% cô lao công quét đường nào cũng ghét cay ghét đắng nhưng với bao người thì nó lại là mùa con người ta cho phép mình dành ra một chút thời gian ngắn ngủi để thả lỏng, để ngắm nhìn và hòa mình vào thiên nhiên.
Lần đầu tiên biết đến trái chò chỉ là hồi học sinh học năm lớp 7 thì phải, thông qua bài tìm kiếm mẫu vật mang về cho cô lấy điểm sinh học.
Hồi đó thích thú với trái chò nhỏ nhỏ bằng ngón tay cái, nhìn y như quả cầu đá.
Rồi lần đầu tiên được đứng giữa cơn mưa chò là năm lớp 11, một cách khá vô tình.
Cảm giác chỉ cần có một con gió thổi qua thôi là cứ như lạc vào xứ thần tiên vậy.
Một cơn mưa rào xuống. Mà nào đã chịu rơi xuống ngay đâu. Hai chiếc cánh làm chò cứ chao lượn trong không trung, tạo thành một tấm màn ảo diệu.
Đi chậm lại một chút, ngắm một trái chò rơi xuống thôi tự dưng thấy thời gian như dừng lại. Trong tai chỉ còn có mỗi âm thanh của cơn mưa chò.
Các giác quan được hoạt động hết công suất để tắm táp cho thỏa trong cơn mưa ấy.
Chò rơi hết xuống rồi lúc đó lại ngẩn ngơ. Cố mong chờ và hy vọng sẽ có một cơn mưa mới nhưng mọi thứ lại trở về quỹ đạo, vun vút và nhộn nhịp.
Hôm qua, vô tình nhật được hai quả chò đại tướng, lúc cầm lên thấy ươn ướt, rin rít, đưa lên mũi ngửi hóa ra là nhựa. Nhựa mới, thơm ơi là thơm. Lại hí hửng chuẩn bị kế hoạch đi ngang con đường cũ hàng ngày, để có thể bất chợt dính một trận mưa chò.....